Mùa hè 2004, mỗi sáng dậy sớm 5h đi mần với cậu. Tuổi thơ ngày xưa còn ở nhà với ba mẹ chỉ biết ăn, học, chơi... nhưng rồi đi xa phải thay đổi mới tồn tại được.
Đi mần thì thật sự là ra ngoài trang trại trồng cây thu hoạch. Những ngày đầu được cậu bày chỉ từng li từng tí rồi mình cũng cố gắng nghe và làm theo...có những ngày trồng là mệt nhất vì bưng mấy cái chậu cây rất nặng mà nước lại bay phất ở trên đầu dưới cái nắng gay gắt mùa hè rồi cũng cố gắng... cậu lớn tuổi nên tuần làm 5 ngày, mình thanh niên cố gắng làm tuần 7 ngày tích góp được gì hay ngày ấy. Khi làm ở trang trại thích nhất là khi thu hoạch cứ làm vừa ăn trái cây... thỉnh thoảng được người chủ trang trại đem kem ra mời... lúc đó thấy vui và hạnh phúc lắm. Ngày đó suy nghĩ rằng sau này có may mắn sau này mở công ty, phải đối xử tốt với mọi người / cứ sống nhân văn và đạo đức với mọi người. Tất nhiên khi lãnh đạo một công ty thì khó làm hài lòng tất cả mọi người; thật sự như Steve Jobs nói: “muốn làm hài lòng tất cả mọi người thì nên đi bán kem!”
Cứ 2 tuần nhận tiền một lần. Quan trọng nhất lúc đó là biết kiếm được đồng tiền khó lắm nên sau này kiếm được tiền phải biết quý trọng hơn. Mình cũng muốn gửi tiền cho cậu và mợ chứ cứ ăn nhờ ở đậu mãi cũng không hay khi mình đã làm ra tiền... nhưng rồi cậu mợ ko lấy thì mình hay đi mua bia cho cậu và thuốc lá (nghĩ lại lúc đó mình nên mua cái khác bổ ích hơn). Những ngày mới sang đó, uống bia với cậu 1 chai là say đi ngủ... rồi cậu “tập” dần thằng cháu mỗi lần về thăm cậu là 2 cậu cháu có khi uống gần 2 thùng từ tối đến lờ mờ sáng mới đi ngủ... mà ko biết cậu nhớ không chứ nếu con ghi lại chắc lần nào cậu cũng kể đúng một câu chuyện về ngày xưa cậu ở Việt Nam rồi những ngày đầu sang đó làm việc vất vả, lo cho gia đình vợ con ở Hongkong rồi sang Hà Lan. Con thấy cậu nghị lực lắm nên rồi cũng cố gắng... có lúc nghĩ làm tiếp ở trang trại kiếm tiền thôi khỏi học hành gì nửa cũng được vì mình cũng chẳng giỏi giang gì như người khác. Học rồi có kiếm tiền được sau này không? Hay lại tốn tiền rồi học hành dở dang. Ở đây chắc mọi người giỏi lắm nên khó có cơ hội cho mình. Sau này mình mới biết được bản thân tự ti không tin tưởng vào bản thân mình thì đã là thất bại rồi. Thế giới này công bằng lắm, ai cũng có trí khôn và mưu cầu hạnh phúc, quan trọng là ai sẽ là người cố gắng hơn người khác tại bất kì môi trường nào và bất kể là ở đâu.
Sau mùa hè năm đó mình cũng may mắn được xin vào trường để đi học. Cũng may có Anton (tính tình hiền lành) dẫn đến trường để đăng kí rồi trường cũng nhận kèm điều kiện sau 1 năm xét lại nếu không đủ khả năng thì không được học tiếp. Người trưởng khoa năm đó cho mình vào học giờ cũng đang là bạn trên facebook của mình. Thỉnh thoảng ông ấy cũng vào like bài posts của mình... mình biết ơn ông ấy nhiều lắm. Sau năm 1, ông ấy có hẹn mình gặp, mình vẫn nhớ những lời ông ấy nói: “cố gắng lên, học cũng được đó. Sang năm trường bắt đầu cấp học bổng cho top 3 của lớp. Cố gắng được trong top đó nhé”.
Thời đó tiền có ít lắm, biết đóng tiền học phí xong thì còn không nhiều nên cố gắng xin ở nhờ ở đậu chia sẻ phòng với bạn bè để tiết kiệm tiền. Trong năm 1 ở nhờ 4-5 bạn, mỗi người vài tháng để tiết kiệm tiền thuê nhà (có những lúc thật sự cũng vất vả lắm nhưng gồng lên tí rồi cũng qua). Lúc đó mình cũng rèn được tính thích ứng và đối nhân xử thế... ra đời mới biết, mỗi người mỗi tính, sống thế nào cho phải, nói thế nào cho khôn. Làm thế nào để dung hoà và mỗi hoàn cảnh phải xử lí thế nào. Không ngờ sau này mình mới biết mình học được nhiều từ những tháng ngày này khi cố gắng hiểu mỗi người cách suy nghĩ của họ thế nào và gốc gác lớn lên cũng ảnh hưởng đến cách hành xử của họ.
May mắn nhất là được học trong môi trường tốt. Bạn bè quá giỏi nên mình càng phải cố gắng hơn nửa. Các bạn trong lớp lúc đó có vài người siêu lắm, cái gì cũng biết. Họ học 1 hiểu 3 nên mình học 3 hiểu 1 càng phải cố gắng học 9-10 mới hiểu 3 như họ... mà các bạn chung lớp lúc đó giỏi quá, quá giỏi. Thật ra mình học lúc ở quê nhà cũng không đến nổi quá tệ nhưng bước ra thế giới sau mà họ hơn mình nhiều quá. Quan trọng là biết mình đang ở đâu và các đối thủ ở đâu để biết nổ lực và cố gắng. Thực sự biết ơn cuộc sống (ông trời?) sắp xếp cho mình học cùng những người bạn đó, chơi trong môi trường đó mà mình mới thực sự biết từ cố gắng là thế nào và phải nổ lực là làm cách nào.
Bản chất mình ko phải giỏi giang, rất rụt rè, nhút nhát... nhưng bên trong rất hiếu thắng và kiên trì. Đôi lúc phải biết được điểm mạnh và yếu để phát huy. Sau này nghĩ lại mới thấy quyết định đúng là rời bỏ trang trại kiếm tiền còn trẻ để đi học thêm lấy kiến thức vì khi học thêm biết thêm là cách giúp chúng ta tự tin hơn và chắc chắn đỡ khờ dại hơn... (sau này có lần gặp lại mẹ của người bạn, cô bảo: “thằng Huy giờ đỡ khờ hơn”) Và rồi mình quyết định cứ thế học và học tiếp, từ lúc nào đó mình thích học hơn và rồi càng học lại càng thấy thiếu, càng thấy con người mình nhỏ bé so với kiến thức. Đến giờ nghĩ lại, nhờ học mà mình có được đến ngày nay... có câu nói “cây có rễ vững sẽ đứng vững các mùa mưa bão”. Rễ với mình ở đây là sự đúc kết bằng cả nhân cách và kinh nghiệm.
Học thực sự đã thay đổi con người mình nhiều lắm. Cho đến ngày nay mình làm được vài việc cho gia đình và xã hội cũng nhờ học mà nên. Vì thế làm những ứng dụng liên quan đến giáo dục lại càng thấy ý nghĩa hơn, ví dụ như là XAGOe :-)